Yêu em lắm làm sao anh dám nói,
Bởi vì lòng tham đắm đã quá đầy,
Nhận một lần và muốn giữ đó thôi,
Để muôn kiếp như một người tình phụ…
Ảnh Kim Oanh.
Anh đam mê nhan sắc ấy tuyệt vời,
Cho hay không anh đã có em rồi,
Yêu và giữ những bồi hồi cảm xúc.
Anh không giả nói những lời vô ích,
Đẹp trên môi và mát ở con tim,
Anh si mê nét quyến rủ thân mền,
Và yếu đuối trong mắt em lần gặp gỡ.
Anh không phải nam nhân trong sách vở,
Được dệt thêu hào sãng bởi mỹ từ,
Mà con người một động vật có suy tư,
Yêu và sống để yêu không chỉ là hư mộng!
Em cứ đến và biếu trao tình cuồng vọng,
Và cần gì cứ nhận đủ mang theo,
Bởi hôm nay…không biết đến mai chiều,
Qua đêm nữa có còn ai ở đó.
Dẫu không tin nhưng vẫn không mong điều đó là sự thật!
Vì tai ương ngày tận thế sắp bên rồi?
Và con người như một loại nhỏ nhoi,
Quyền sinh thác nằm trong tay ai đó!