Người cứ bỏ đi tôi muốn về,
Có thể quê mình lắm nhiêu khê?
Đã không chịu nổi đành phiêu bạt,
Vẫn giữ trong lòng mối tình quê!
Ảnh fb Bạch Xuân Thảo.
Thuyền đã xa bờ xa lắt lơ…
Giữa mùa trăng đẹp biển và thơ,
Lặng yên để nhớ trong hồn nhỏ,
Hương sắc rong rêu buổi nắng hè!
Chút kỷ niệm nào sống trong tôi,
Chút nào tự nó đã xa xôi,
Quê hương bóng dáng buồm cánh rộng,
Che mái đầu xanh rủ trắng đời!
Thủy triều con sóng vỗ nhặt thưa,
Cảm giác thấm sâu mấy cho vừa,
Làm sao quên được người ta nhỉ?
Nhưng còn kiếp nữa cũng xin thưa!
Viết thêm một đắc ý làm vui,
Là để nói chơi với người đời,
Quê hương không biết đâu Quốc Cộng,
Đừng đem ngộ nhận nhục tình tôi!
Người muốn bỏ đi tôi cứ về,
Chỉ vì lòng nặng mối tình quê,
Lạ lắm đâu cũng là trời đất,
Sao đó và tôi nặng trĩu thề!