Chị Bảy, dì Út (*)
lúc này…
Thăm nhau có thể …
nhớ ngày năm xưa.
Mười bảy tuổi
thuở gió mưa,
Đưa chị xuống Vũng
như mùa chia ly.
Út âm thầm
tiễn chị đi?
Không! không!
Út cũng đòi đi theo mà.
Bến Gò Bồi
con đò chờ…
Ảnh fb bxl
ai ngờ!
Ngoại gọi Út về
khuyên Út làm dâu.
Dì bảo không
không đâu,
Nhưng rồi đã phải qua cầu
kết duyên.
Chúc mừng Út
Út xinh hiền,
Một đàn con nhỏ
như quên Bảy rồi!
Còn bao
hội ngộ trong đời?
Xót xa
vật đổi sao dời,
Mỗi lần Bảy bệnh
Út đòi về thăm!
Nghe Út
không ổn khó nằm,
Bảy rầu trong dạ
qua rằm tao đi.
Gia Lai, Buôn Mê Thuộc…
ngại gì?
Nhưng rồi Bảy chẳng
thực thi được nào.
Chân đau, lưng…
biết làm sao?
Chị Bảy, dì Út
lúc này,
Tình thương thắm thiết
khác hồi nẵm xưa?
Xuân nay
ít gió nhiều mưa,
Trôi nhanh hương phấn
cuối mùa quanh hiu.
Chồng Bảy mất
buồn hẩm hiu,
Dượng Út cũng thế…
đã nhiều năm qua.
Chẳng tròn vui
bóng chiều tà!
(*) Chị Bảy là mẹ và Dì Út là vú nuôi của tác giả.