Biết yêu em nhưng cũng biết điều không thể,
Bởi vì sao đã buông bỏ gánh quang rồi,
Những chất chồng ngày tháng cũ chìm trôi,
… như thoát một quảng đời đầy dị cảnh.
Ảnh Rose staff
Trách nhiệm cuộc đời mà em mãi thiết tha,
Tội nghiệp em hương sắc đẹp một cành hoa,
Trước dông gió muôn trùng sóng dữ.
Anh chối bỏ bởi trong đời quá khứ,
Cưu mang nhiều nên báo nghiệp khổ đau nhiều,
Mệt mỏi lắm rồi nhưng nào xa lánh được tình yêu,
Những thổn thức nếu thiếu em sinh khờ dại.
Rồi hoảng sợ cuộc mưu sinh đầy nghi ngại,
Biết vì em như trân quý một thương yêu,
Đêm đông buồn, ngày hạ vắng cô liêu,
Đành buông bỏ cầu bình an tự tại!