Bài thơ em viết
gần chục năm rồi đó,
Tôi có nghe ngâm
qua thơ nhạc đôi lần,
Đã phớt lờ đi
như những việc không cần…
Có thể là không thể
rồi âm thầm không muốn biết…
Ảnh Internet
tôi lớp người hèn nhát,
Thẹn thùng nhiều
lời chân chính từ tâm,
Vịn vô minh
ai cũng dễ mắc lắm sai lầm,
Rồi ai cũng sẽ
tu vấn tâm tầm lẽ phải?
Có kẻ hẹp lòng
mới thấy người quảng đại…
Có điêu tàn
sửa lại mới thấy áng vinh quang,
Có bóng mát vườn trong
mới biết nắng gió ngoài đàng,
Gia đình, đất nước
con hoang dẫy đầy…
Có đứa phá phách
cũng có người dựng xây,
Việt Nam hiểu rõ lẽ này
nghìn năm,
Việt tộc!
trường tồn liệt oanh,
Hủy hoại kia cũng tính
bức tranh tuyệt vời!
Cho đời sau cho lịch sử
làm đèn soi,
Không nên tái tạo
cuộc đời điêu linh,
Cảm ơn em
giữ bên mình,
Tổ tiên nhắn nhủ
“Thành đồng bước chân ”!
Trách người
phản bội tổ tông?
Google dịch:
Poem I wrote
It's been almost ten years,
I heard it
Through poetry and music a few times,
Ignored it
like unnecessary things...
It may not be possible
then silently didn't want to know...
Because it may or may not
I am a coward,
Very shy
true words from the heart,
Holding on to ignorance
Everyone is prone to making mistakes,
Then everyone will
Cultivate the mind and seek righteousness?
Some people are narrow-minded
I just saw a generous person...
There is ruin
Only by repairing can one see the glory,
There is a shade garden inside
I only know the sun and wind outside,
Family, country
Wild children abound…
Someone is destructive
There are also builders,
Vietnam understands this clearly
thousand years,
Vietnamese people!
eternally glorious,
That destruction also counts
great picture!
For future generations, for history
make a lamp,
Should not be recreated
magical life,
Thank you
keep with you,
Ancestor advice
“City of footsteps”!
Blame people
betray your ancestors?