Thức dậy muộn
còn ít người ngoài quán…
Bạn tan hàng
dẫu tất đã nghỉ hưu,
Ngồi lại đây
chỉ mình thôi,
Đọc thơ Cụ Nguyễn (*)
lòng hoài xót xa…
Ảnh fb bxl.
biển bình yên không động,
Lạnh se se
cũng thấm thía lạnh rồi,
Cái tôi
còn chỉ tôi thôi,
Không nương không tựa
từng hồi vẩn vơ…
Lời bài cũ
ý thơ giữa đời không cũ,
Thâm nhập tâm
bao thế hệ nên người,
Luật thế gian
có ông tôi,
Lỡ mang thân sĩ
giữa trời nào ai…
Được vài phiên
kết một bài vừa đủ,
Về nhà thôi
quán đóng cửa trưa rồi,
Biển hổm nay
bùn lấn đục,
Vẫn cứ xanh màu
xanh ngát dòng khơi!
(*) Ngẫm bài “Kẻ Sĩ” thơ Nguyễn Công Trứ.
Google dịch:
Waking up late
There are few people left outside the restaurant...
You are sold out
Even though everyone is retired,
Sit here
just me,
Reading Uncle Nguyen's poetry (*)
heartbroken...
The beach is also deserted
The sea is calm and unmoving,
Cold and chilly
It's also very cold,
Ego
And it's just me,
No support, no support
every idle moment...
Old lyrics
Poetry ideas in life are not old,
Penetrate the mind
how many generations become human,
Worldly law
there is my grandfather,
Accidentally carrying relatives
Who in the middle of the sky...
Been a few sessions
A suitable conclusion,
Let's go home
The shop closes at noon,
The sea is dirty today
turbid mud,
Still green
The ocean is green!
(*) Meditate on the poem "Ke Si" by Nguyen Cong Tru.